Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tổng Hợp Một Số Đoản Văn


Phan_11

Mấy ông anh đó đều là xuất thân từ quân cảnh, cộng thêm trong lòng căm tức giùm em gái, xuống tay cực kỳ mạnh, Lý Ý bị đánh thập phần thảm hại.

Nhưng dù có thảm hơn nữa, hắn cũng không rên một tiếng.

Lúc Phác Ngôn từ trên lầu chạy vội xuống dưới, Lý Ý đang nâng cánh tay lên để chắn một cái ghế, chiếc ghế làm bằng loại gỗ đặc đập lên người, chát một tiếng vang lên, khiến cho người ta co rúm lại không thôi, Trương Phác Ngôn dưới chân mềm nhũn, từ chỗ mấy bậc thang cuối cùng liền nhảy xuống, sái chân nghiêng ngả chao đảo chạy tới, cả người gục trên người hắn, ôm chặt lấy hắn che chở.

Cô em gái luôn lạnh nhạt bình tĩnh mà giờ lại luống cuống thành ra vậy, đám con trai nhà họ Trương dù đang nhiệt huyết sôi trào cũng biết tình hình không ổn rồi, một đám ngượng ngùng buông ra, vuốt cái mũi trốn ra ngoài.

"Anh sao rồi? !" Cô lấy tay lau đi vết máu trên mặt hắn, ngón tay vừa run vừa lạnh.

Hắn nằm ở trong lòng cô, từ từ nhắm hai mắt lại không phát ra tiếng, Phác Ngôn khóc nức nở càng thêm nghiêm trọng: "Lý Ý. . . . . . ? !"

Lý Ý mở mắt ra, muốn nói với cô điều gì đó, lại chịu không được bật ra một tiếng rên rỉ cực đau, cô nhất thời nước mắt rơi như mưa, ôm chặt hắn, cúi đầu dán lên trán hắn.

Lý Ý không để ý thương thế cả người, trở tay gắt gao ôm cô.

"Phác Ngôn. . . . . ." Hắn gọi tên của cô một cách không lưu loát nhưng hét mực trân quý, tạm dừng sau một lúc lâu, cất giọng chua chát nói: "Đều là anh không tốt."

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hắn cũng chỉ nói ra được một câu này.

"Không chỉ là lỗi của riêng anh." Trương Phác Ngôn lau nước mắt, cổ họng nghẹn ngào nói.

Lúc này cô đã bình tĩnh được chút, dìu hắn tựa vào trên sofa, bắt đầu kiểm tra thương tích của hắn.

Chỉ có nửa khắc mà tay hắn đã sưng lên, cô tháo khuy áo trên tay áo sơmi của hắn, khi kéo ống tay áo lên thì nghe thấy tiếng khí hít vào của hắn, những ngón tay cô run rẩy mất cảm giác.

Cánh tay còn lại của Lý Ý kéo cô lại, "Phác Ngôn, " thanh âm hắn thật thấp, vô lực mà khẩn thiết, "Người anh muốn cưới, từ đầu tới giờ đều là em."

Ngón tay Trương Phác Ngôn bận bịu, "Lúc anh hỏi tên Phác Ngọc đêm đó em cũng có mặt, em cũng nghe được —— Lý Ý, chuyện đến nước này, em không có tính toán truy cứu gì nữa, anh cũng không cần cố phải làm cho viên mãn mọi chuyện nữa."

Lý Ý kinh ngạc một lát, cười khổ, "Cho nên em nghĩ rằng anh đã thực sự cầu hôn sai người rồi sao? Phác Ngôn, em cho rằng anh đã thật sự bị Phác Ngọc gạt?"

Cô giống như không có nghe lời hắn nói, bước đầu kiểm tra không có trở ngại gì, cô thử nâng hắn đứng lên: "Thử xem liệu có đứng lên được hay không, thương thế của anh phải lập tức đi bệnh viện."

Lý Ý không chút lưu tâm, giữ lấy cánh tay cô đang dìu hắn, rồi kéo cô lại gần, hỏi: "Phác Ngôn, ở trong lòng em anh rốt cuộc là loại người nào? Có. . . . . . vị trí ra sao?"

Chương 5

Trương Phác Ngôn từ từ rút tay ra, phòng khách sáng ngời mà hỗn loạn, giống như tam trạng hiện giờ của cô, cô ngẩng đầu nhìn hắn, lẳng lặng , "Lý Ý, em từng rung động qua với Tần Uẩn, là thật. Nhưng đừng nói là sau này em gả cho anh, trên thực tế, từ khi biết hắn thích Phác Ngọc, em chưa từng chú ý nhìn hắn dù chỉ là một giây —— anh cho là trên đời này còn có thể có ai giống anh, khiến em - Trương Phác Ngôn vì anh mà bị thương tổn? Anh toàn tâm toàn ý tính kế để em gả cho anh, yêu anh, cứ từng bước thận trọng tiến vào như thế, làm sao có thể không thành công chứ? Hiện thời vị trí của anh trong lòng em, cần gì phải hỏi nữa?"

Đáy mắt Lý Ý cay xè, hắn kinh ngạc, tha thiết nhìn cô, yết hầu vẫn còn lên xuống cao thấp. Cổ họng giống như bị xông khói, gọi bật ra một tiếng tên của cô cũng thật khó khăn.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn cũng đã âm thầm chờ mong cô nói lời này, hôm nay rốt cục đã đợi được, như thế nào cũng không nghĩ tới, lại ở trong hoàn cảnh như ngày hôm nay.

Trương Phác Ngôn đẩy ra cánh tay mà hắn đang vươn tới, "Anh nói đó là tương kế tựu kế, em lại tình nguyện là anh đâm lao phải theo lao. Lúc trước ra sao em sớm đã không cần để tâm, nhưng anh với tâm tư thâm trầm như vậy tính kế em, em không thích."

Nói xong, cô lại không quản hắn, lấy điện thoại trên bàn, chuẩn bị gọi người tiến vào đưa hắn đi bệnh viện, ai biết điện thoại chưa kịp nối dây cổ tay đã trầm xuống, hắn rốt cuộc đã gắng gượng tự mình đứng lên!

"Cho nên anh đã nói, đều là anh không tốt." Vừa dứt lời, hắn nhịn không được ho một tiếng, giành lấy điện thoại trong tay cô đặt trở về, hắn nhìn cô thật sâu một cái, sau đó ôm lấy vết thương dưới xương sườn, hơi khom người xuống, chậm rãi, từng bước một đi ra ngoài.

"Lý Ý!" Cô thất thanh gọi hắn lại, "Em không có ý đó! Em chỉ là. . . . . . Em chưa từng đối với người nào đó như với anh, cho nên em. . . . . ." Cô nói không trọn câu, hỗn loạn bí bách.

Lý Ý nghiêng nghiêng đầu, ấm giọng mở miệng, "Anh biết. Anh và em đều giống nhau."

"Phác Ngôn, em nhất định không nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là bao lâu rồi. Em cũng nhất định không biết, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh có nhiều kinh diễm. . . . . . Phác Ngôn, anh làm sao có thể coi người khác như em chứ? Ai gặp qua em Trương Phác Ngôn, còn có thể coi người khác là em sao? Anh xác thực có tính kế với em, anh trăm phương ngàn kế, anh thận trọng, bởi vì anh. . . . . . Anh đối với em là yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Giọng nói thấp mà thô ráp, dần theo dáng người rời đi xa dần, Trương Phác Ngôn ở phía sau hắn, đứng thẳng tắp tại chỗ, cắn mu bàn tay khóc lặng lẽ.

Nhóm mãnh nam nhà họ Trương đánh trận này, khiến cho nhà họ Lý vốn đuối lý phản chiếm thượng phong: bảo bối nhà họ Trương các người bị soi mói vài câu đều không được, trụ cột nhà họ Lý chúng ta chẳng lẽ có thể tùy tiện đánh sao? ! Còn đánh nặng như vậy!

Nhà họ Lý họp lại gia tộc lên án công khai, nhà họ Trương cũng không có ý lui bước, trong khoảng thời gian ngắn hai nhà cãi nhau đến cực điểm. Lúc trước chuyện hôn sự mỹ mãn nhất thành phố kia, giờ đây lại trở thành trò cười cho đám người rỗi rãi.

Lý Ý bị thương thực chất không nhẹ: tay phải chỗ xương ống bị nứt xương, hai bên xương sườn bị hao tổn ở mức độ không giống nhau, thậm chí còn đi cùng với sự chấn động rất nhỏ ở não bộ.

Nhưng bị đưa đến bệnh viện, từ sau hôn mê tỉnh lại, người thứ nhất hắn muốn gặp , vẫn như cũ là vợ mình.

"Cô ta tính là loại vợ gì hả? ! Nhà họ Lý ta không có loại con dâu như vậy! Đi lấy ra giấy thỏa thuận li hôn mà nhà họ Trương kia gửi lại đây, nếu đã tỉnh lại, thì tự mình kí vào đi ! Sớm ngày giải quyết cho nhanh!" Cơn tức giận của Lý Kiến Nghiệp vốn không nhỏ, phát tác một phen xuống, thân mình ngồi trên ghế, ngực vẫn không ngừng kịch liệt phập phồng.

Bà Lý ở một bên khuyên can, quay đầu sốt ruột muốn khuyên bảo điều gì đó, đã thấy thần sắc trên mặt con trai hờ hững mà quật cường, bà rất đau lòng lại không đành lòng, trong khoảng thời gian ngắn nghẹn ngào, nói không nên lời dù là nửa chữ.

Không đến một lát, quả thực có người đưa tới một phần văn kiện, Lý Kiến Nghiệp còn chưa kịp mở miệng, Lý Ý liền giãy dụa ngồi dậy, sau khi cầm lấy trên tay hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng, trực tiếp xé thành hai mảnh.

"Con muốn nghỉ ngơi, ba mẹ đi ra ngoài trước đi." Hắn uể oải mệt mỏi nằm xuống, ánh mắt nhìn lên trần nhà bình tĩnh không gợn sóng, giọng điệu cũng thế, "Con tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy."

Lý Kiến Nghiệp nhảy dựng lên, "Nghịch tử!"

Lý Ý nhắm hai mắt lại.

Lý Kiến Nghiệp cuối cùng bị khuyên rời đi, trong phòng bệnh đã bị đập thành một mảng bừa bãi. Lý Ý tựa vào đầu giường, ngón tay chậm rãi day xoa huyệt Thái Dương đau đớn không thôi.

Cộc, cộc. cộc!

"Đi ra ngoài, " hắn cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi ai cũng không muốn gặp."

" Cô em vợ xinh đẹp đáng yêu cũng không muốn sao?"

Lý Ý giương mắt, quả nhiên là Phác Ngọc cô công chúa nhà họ Lâm giá lâm.

Trương Phác Ngọc đánh giá căn phòng bừa bộn này cùng với vết thương đầy người Lý Ý, trên mặt cô viết rất rõ mấy chữ" Vui sướng khi người gặp họa".

"Anh rể ! Anh cũng đừng trách các anh trai em đánh anh, ba em lần này thật sự bị chọc tức rồi, hai ngày nay luôn luôn la lối lên nhất định phải cho gia đình anh biết tay, mẹ em khuyên như thế nào ba cũng không nghe. Mà lúc này a, ba nghe nói anh bị đánh, cơn tức này cũng coi như được xả phần nào, cũng không nhắc lại chuyện đối phó với gia đình anh nữa."

Lý Ý thở dài, "Trong cái hại cũng có cái lợi, tôi hiểu."

"Anh hiểu là tốt rồi, " Trương Phác Ngọc đầy mặt là biểu cảm "Đứa nhỏ này còn rất hiểu chuyện", "Nhóm anh trai của tụi em đánh anh cũng là vì tốt cho chị em, anh nên cảm tạ bọn họ a!"

Lý Ý khóe miệng run rẩy vài cái, yên lặng, ngón tay càng dùng sức day lên huyệt Thái Dương.

Trương Phác Ngọc cũng mặc kệ hắn, hết nhìn cái này rồi nhìn cái khác.

Lý Ý chờ thêm chút nữa, cô vẫn như cũ dương dương tự đắc, hắn nhẫn nại không được, ho một tiếng, "Em vợ?"

"Gì chứ?" Trương Phác Ngọc nghiêng đầu, coi như cái gì cũng không biết hỏi lại hắn.

"Em không có lời muốn nói?"

"Nói? Ah, có!"

Lý Ý quả nhiên sắc mặt lập tức phấn chấn, Trương Phác Ngọc âm thầm cười trộm, nén cười, ra vẻ nghiêm trang, "Thực xin lỗi a! Năm ngoái thời điểm khiêu vũ em không nên dối gạt anh! Nếu sớm biết rằng anh không định hỏi tội, mà là muốn kết hôn với em, em sẽ nói thật cho anh biết em là Trương Phác Ngọc rồi. Chậc!"

Cô nói xong, biểu cảm tiếc hận lắc đầu.

Lý Ý mặc dù có nội hàm tu dưỡng tốt hơn nữa, nhắc tới chuyện này lại bị nhắc tới lần nữa, cũng nhịn không được đen mặt lại.

Có thể thấy được bộ dáng hắn tức giận, Trương Phác Ngọc càng tỏ ra vui vẻ.

"Em có vẻ cảm thấy rất đáng tiếc?" giọng nam cất lên chưa dứt hẳn, một dáng người đàn ông cao ngất thon dài đã từ ngoài cửa đi tới, đứng ở phía sau Trương Phác Ngọc, cười mỉm chi đưa tay khoát lên trên vai cô.

Trương Phác Ngọc lập tức che miệng lại, mạnh mẽ lắc đầu.

Tần Uẩn hiển nhiên đã quen rồi, nên không so đo với cô. Hắn cùng với Lý Ý hàn huyên vài câu, bỗng nhiên vỗ vai cô vợ bé nhỏ không hiểu chuyện kia, "Như Nếu đã thăm xong bệnh rồi, chúng ta cũng nên rời đi. Nơi này cách sân bay xa, thời gian checking cũng sắp đến, chúng ta sớm một chút xuất phát, để tránh đến trễ."

"Uhm!" Trương Phác Ngọc chậm rãi gật đầu, nhìn người đàn ông trên giường bệnh trầm mặc đang day ấn huyệt Thái Dương, cố ý kéo dài thanh âm, "Chị gái em hận nhất là người khác đến muộn."

Lý Ý quả nhiên liền lập tức ngồi bật dậy, "Cô ấy muốn đi đâu? !"

Tần Uẩn tao nhã mỉm cười trầm mặc, Trương Phác Ngọc lại nghiêng đầu, giống như kinh ngạc vạn phần , "Á? Anh không biết?"

Lúc trong radio giọng nói của cô tiếp viên hàng không xin lỗi vang lên, trong lòng Trương Phác Ngôn ngay tức khắc chột dạ, trở lại đại sảnh phòng chờ vừa thấy từng trận lộn xộn kia, chỉ biết bản thân đoán đúng rồi.

Cô cũng không cố sức đi tìm Lý Ý, đi ra ngoài hai bước đứng lại, không bao lâu, vài người lính cần vụ quen mặt liền hoặc xa hoặc gần xông tới, dường như đem cô bao vây ở một vòng người để canh chừng.

Trương Phác Ngôn thở dài. Chờ ngay tại chỗ, chung quanh người đến người đi, các loại thanh âm ồn ào như sóng triều, nhưng cô vẫn có thể rõ ràng phân biệt rõ  tiếng bước chân nặng trĩu mà hỗn độn của anh.

Nhưng Lý Ý còn chưa tới gần cô, trong đại sảnh phòng chờ bay liền vang lên tiếng bước chân của một lớp người khác xông lên —— Trương tư lệnh mang theo các con trai của mình, hùng hổ đi lên tuốt ở đàng trước.

Lần này các anh trai cô đều biết điều, một đám núp ở phía sau, ai cũng không dám tiến lên động thủ với Lý Ý, Trương tư lệnh tự mình nhấc chân, đá hắn quỳ rạp trên mặt đất.

"Thật tiếc tôi ngày xưa như vậy coi trọng cậu! Chuyện ập lên đầu, cư nhiên muốn như vậy mang theo Phác Ngôn bỏ trốn? Một chút trách nhiệm đều không có!" Trương tư lệnh luôn luôn đối với người con rể này so với con trai của chính mình còn vừa lòng hơn vài phần, cơn giận này nổ ra không phải lớn bình thường a.

Trương Phác Ngôn sớm đã buông ra hành lý trong tay, đi qua nâng hắn dậy. Hắn chống bản thân từ trên mặt đất đứng lên, ho không ngớt, ủy khuất vạn phần, "Phác Ngôn. . . . . ." Hắn bắt lấy tay cô, "Sao lại thế này? Không phải là bọn họ muốn đưa em đi Mĩ định cư sao? !"

Hắn nhìn đám người Trương Phác Ngọc phía trong, cô em vợ vừa rồi còn có một mặt thân thiết "Mật báo", lúc này đang chẳng kiêng nể gì làm mặt quỷ với anh.

Nhất thời, hắn biết bản thân bị lừa. . . . . .

Phác Ngôn trừng mắt nhìn cô em gái và Tần Uẩn đang tay cầm tay xem náo nhiệt, đỡ chồng đứng lên, đang ở trước mặt người cha đang phẫn nộ kia cũng không dễ phát tác, đành phải ghé vào lỗ tai hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Em đi xuống nông thôn mời bà ngoại ông ngoại em lên làm cứu binh! Giấu ba chuyện này! Bây giờ thì tốt rồi!"

Lý Ý nhìn thấy bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cô, nhìn thấy đối diện là một đám mãnh nam nhà họ Trương đang hung hăng trợn mắt ngó hắn, lại nhìn về phía sau, nhóm thuộc hạ từ lúc thấy hắn bị đạp quỳ xuống đất rất thảm hại thì vừa kinh ngạc vừa kinh hãi giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. . . . . . Lý Ý cam chịu nhắm mắt lại, nản lòng áp ở trên người cô.

Trầm tĩnh, nghiêm túc đứng đắn sống nhiều năm như vậy, thể diện tích lũy trước đến nay, hôm nay xem như tất cả đều mất hết rồi.

Nhưng hắn vẫn như cũ ôm chặt lấy cô, mặt dày mày dạn sẽ không buông tay.

"Kéo hắn ra! Đem Phác Ngôn mang về!" Tiếng hô của Trương tư lệnh chấn động toàn bộ đại sảnh.

Nhóm mãnh nam nhà họ Trương đồng loạt xông lên, tách tay tách chân. Bọn thuộc hạ của Lý Ý bên này, tuy rằng cảm thấy thủ trưởng hôm nay thật sự là khiếp nhược quá mức, nhưng uy nghiêm ngày xưa xây dựng vẫn còn, thấy nhà họ Trương động thủ cũng đồng loạt xông lên, một chút cũng không chịu thiệt.

Trong hiện trường hỗn loạn ầm ĩ, hai vợ chồng gắt gao ôm chặt lấy nhau, Phác Ngôn lo lắng vết thương của hắn, lại lo lắng các anh trai của cô nhân cơ hội này hạ độc thủ, ngược lại cô dùng sức ôm còn khít khao hơn hắn, Lý Ý một tay vòng ở trên eo cô, đầu gắt gao chôn vào hõm vai cô, hai chiếc gáy quấn quít lấy nhau.

"Còn nói sẽ không bị Phác Ngọc lừa gạt? ! Anh ngu ngốc này!" Trương Phác Ngôn oán hận gầm nhẹ bên tai người này, "Mặt mũi của em toàn bộ đều bị anh làm mất hết rồi !"

Trong đám người nháo loạn ầm ầm ấy, sau khi mất mặt đến cực hạn, Lý Ý ngược lại chưa bao giờ có được bình tĩnh như thế, "Không sợ, " hắn gối lên chiếc cổ ấm áp bóng loáng của cô, thích ý mà thoải mái thở dài, "Dù sao của ta cũng đã mất hết rồi."

"Anh. . . . . ." Trương Phác Ngôn tức giận đến nỗi muốn cắn hắn một ngụm.

Ai biết tâm niệm của cô có thể đạt được, động tác của hắn còn mau hơn cô, chỉ thấy hắn vô cùng thân thiết cọ xát, không phân trần dùng miệng mình che miệng cô lại.

Bên cạnh là đám người đánh nhau lăn qua lăn lại, ai cũng không rảnh bận tâm đối với đôi uyên ương này.

"Phác Ngôn. . . . . ." Lúc răng môi dây dưa hắn đầu hàng mà tha thiết cúi đầu gọi cô, "Anh yêu em."

Trương Phác Ngôn thở dài một tiếng, rồi sau đó cam tâm tình nguyện nhắm hai mắt lại, yên lặng để tận hưởng nụ hôn nồng nàn. . . . . .

HẾT

12. Mặt khác của ruộng lúa

Tác giả: Thập Tứ Khuyết

Editor: MissRain

Thể loại: Ngôn tình, đoản văn

Số chương: 7

Câu chuyện đồng thoại xinh đẹp nhất trên đời này có tên là —— “Hoàng tử bé”

Một. Bước ngoặt cuộc đời

Lần đầu tiên trong đời Tô Noãn và chị mình được ngồi trên chiếc limousine đến biệt thự là vào một ngày đẹp lạ thường của đầu mùa đông. 

Cô mãi nhớ rõ hình ảnh tòa nhà xa xỉ, hào nhoáng ấy theo đường xe chạy mà dần hiện ra giữa bóng râm um tùm như thế nào. Tựa như vị nữ thần trong thần thoại, hoàn mỹ và cao quý, cũng ẩn hiện uy nghi khiến người khác kính sợ.

Tại vườn hoa mang phong cách của những lâu đài Châu Âu thế kỷ mười bốn, có một dàn cây ngô đồng được trồng vô cùng chỉnh tề. Giữa những cành lá xanh ngắt xum xuê, có chút mảnh đỏ nổi bật lên, tựa như phấn son trên gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân, như vận mệnh mịt mờ đầy biến ảo trong số phận, lại như lời tiên tri huyền bí và chuẩn xác trong chiếc gương kì lạ, đầy tráng lệ nhưng mờ ảo.

Có một thiếu niên áo đỏ đang nằm trên võng, lẳng lặng đọc sách. Cửa sắt mở ra, đám người hầu xếp thành hàng đón chào, chiếc xe lướt vào, phô trương hoành tráng như thế, khí thế hơn người như thế, nhưng vẫn không thể khiến thiếu niên nọ ngẩng đầu lên, nhìn qua dù chỉ bằng cái liếc mắt.

Ngồi ở ghế phụ, luật sư xoay đầu, nhẹ giọng giới thiệu: "Vị kia là cậu chủ thứ hai của họ Âu, Tiễn Thái." Dừng một chút, ánh mắt lại hướng về chỗ khác, "Vị này là cậu chủ cả Mộ Ngọc".

Trên bậc thang, một thiếu niên khác mỉm cười đứng thẳng, áo sơ mi trắng như tuyết, mái tóc màu trà, tinh xảo như ngọc, ôn hòa thanh tú.

Hai tay Tô Noãn đặt trên đầu gối chậm rãi níu chặt làn váy, đệm da màu nâu càng làm nổi bật chất vải tầm thường của váy, dù đã giặt rất sạch sẽ, nhưng nhiều chỗ vẫn bị ố màu - cô mặc chiếc váy thế này, hoàn toàn không hợp với những thứ đang bày ra trước mặt. Ngượng ngùng và tự ti ùa vào lòng, mà cùng lúc ấy, còn có cả lời dặn trước khi đi của viện trưởng:

"Các con thật sự rất may mắn! Họ Âu là một nhà thế gia vọng tộc, đến đấy rồi phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng để bị đuổi ra ngoài." Viện trưởng lau khóe mắt đỏ hoe, giọng nói vô vàn xúc động, "Đi lần này, về sau cùng nơi đó chẳng khác nào hai thế giới..."

Nhà họ Âu, dù cho có ở chốn hẻo lánh lạc hậu như cô nhi viện này, những đứa trẻ ngờ nghệch cũng biết rõ những chữ đấy có ý nghĩa như thế nào.

Họ Âu - nghĩa là khu trung tâm thương mại đứng đầu với dãy nhà cao chọc trời, là cả một phố, không phải chỉ một dãy, từ con đường đầu tiên đến con đường cuối cùng, toàn bộ đều thuộc về cùng một dòng họ.

Họ Âu - nghĩa là hệ thống siêu thị nơi đâu cũng có thể thấy được, nơi mà cô nhi viện thường vượt ngàn dặm để mua hàng, trên từng chiếc túi bảo vệ môi trường ở đấy đều có dấu hiệu cỏ bốn lá.

Nó là cuộc chơi quy mô nhất, là ổ bánh ngọt và viên kẹo tốt bụng nhất. Nó thâm nhập từng chi tiết trong cuộc sống, phảng phất ẩn nấp không thấy được, lại lúc này đây, chợt gần trong gang tấc.

Nói đơn giản là, năm tuổi của chủ tịch nhà họ Âu lại đến, thầy tướng số cho biết, năm nay là năm đại sát, cần nhận nuôi một cặp chị em song sinh ra đời vào mùng một tháng mười năm nhuận mới có thể tránh qua kiếp nạn này.

Vì vậy mà Tô Noãn, cùng người chị Tô Ý của mình, cứ như thế trở thành những đứa trẻ được thần linh quan tâm, từ trẻ mồ côi không nơi nương tựa, một bước lên trời.

Thế nhưng giờ khắc này, quan sát mọi thứ trước mắt, Tô Noãn trong đáy lòng chợt cảm thấy sợ hãi.

Trái ngược với sự bất an của cô, Tô Ý rõ ràng bình tĩnh hơn. Ánh mắt chị hờ hững, không nói lời nào. Tuy là song sinh, làn da của chị lại trắng hơn em mình, hàng mi lông mày cũng đen hơn hẳn em gái, thân hình mảnh khảnh thon dài. Cùng độ tuổi mười bốn, chị lại như một đóa hoa mới nở, duyên dáng động lòng người.

Vì vậy, khi tài xế mở cửa xe, hai chị em trước sau bước xuống, ánh mắt của Âu Mộ Ngọc tự nhiên cũng dừng trên người Tô Ý hơn vài giây đồng hồ, rồi như có gió xuân hiện lên trong đáy mắt, là một sự vui vẻ chân thật.

"Chào hai em gái. Anh chờ lâu lắm rồi đấy."

Nhiều năm sau, Tô Noãn thỉnh thoảng lại nhớ đến những lời này. Cậu thiếu niên ngày ấy cong cong mi, nhếch môi, âm thanh khi nói mười chữ ấy như tiếng chuỗi thủy tinh đung đưa trong gió xuân, như chiếc phong linh bị gió đưa đẩy, như ánh mặt trời ấm áp đến khó tin của ngày hôm đó, đã lưu mãi trong lòng cô.

Mà đối lập với hình ảnh ấy, thái độ của người "anh trai" còn lại trên danh nghĩa thì...

Âu Tiễn Thái mặc chiếc áo len màu đỏ, khép sách lại, từ võng đứng dậy, đi lướt qua hai người, bước thẳng vào nhà, từ đầu đến cuối đều xem hai cô như không hề tồn tại.

Âu Mộ Ngọc cười áy náy: "Đừng để bụng. Tính Tiễn Thái là vậy đó, hai em sau này ở chung lâu sẽ hiểu."

Ánh mặt trời đầu đông chiếu rọi lên chiếc cổng lớn cao đến ba trượng, ánh sáng đầy rực rỡ, nhưng, bóng râm vẫn tồn tại.

Hai. Vén lên phong ấn

Cuộc sống mới lại diễn ra đâu vào đấy, không có nhiều bất ngờ như trong tưởng tượng. Thực tế thì, ngoại trừ Âu Tiễn Thái không chú ý đến họ, mỗi người trong nhà đều vô cùng khách sáo.

Chủ nhân chân chính của tòa nhà, cũng chính là người cha trên danh nghĩa của các cô Âu Bùi, vẫn mãi chưa xuất hiện. Theo lời quản gia, ông chủ hàng năm đều ở tổng công ty bên Mỹ, rất hiếm khi về nước. Nữ chủ nhân, cũng là mẹ đẻ của hai cậu chủ, ba năm trước đã bệnh mà qua đời. Âu Bùi không tái giá, thế nên cũng khiến cho nơi ở như cung điện này, trừ bỏ những người có huyết mạch họ Âu chân chính, không một ai có quyền lợi hay giai cấp đi trói buộc hai cô "tiểu thư" vừa mới bay lên cây biến thành phượng hoàng này.

Mà Âu Mộ Ngọc vẫn là một ông anh cả thân thiết ôn hòa như trước.

"... Chính vì vậy, hoàng tử bé lại quay về tinh cầu của mình, cáo tuy rằng rất tiếc nuối, nhưng nó vẫn hy vọng hoàng tử bé sẽ hạnh phúc, hy vọng hoàng tử bé có thể bù đắp lại cho đóa hồng của mình..." Tô Noãn cực kì thích câu chuyện này, mà Saint-Exupéry đã khiến cô cực kỳ xúc động lại không thể nổi tiếng bằng Grim hay Andersen ở cô nhi viện, vì thế, ngay khi kết thúc cơm chiều vào chủ nhật đầu tiên, cô không thể cầm lòng nổi mà kể câu chuyện xưa này.

Âu Mộ Ngọc nhìn cô, dịu dàng phụ họa, "Ừ, hoàng tử bé chắc chắn sẽ bù đắp được cho hoa hồng của mình."

"Hóa ra anh chưa đọc Hoàng tử bé" Tô Noãn có chút thất vọng, cô rất đơn thuần và bướng bỉnh cho rằng, có lẽ ai trong mọi người đều từng đọc "Hoàng tử bé", vì cuộc đời mà vẫn chưa đọc "Hoàng tử bé" sẽ không phải một cuộc đời trọn vẹn đâu.

Âu Mộ Ngọc cười trả lời: "Trong nhà này chỉ có Âu Tiễn Thái thích đọc sách thôi."

Âu Tiễn Thái? Tô Noãn nhớ đến chiếc áo len đỏ của anh, còn có khuôn mặt không chút biểu tình của chàng thiếu niên lạnh lung đã đi lướt qua bên người, chợt vô thức mà lắc lắc đầu. Cô không thể tưởng tượng nỗi hình ảnh mình và Âu Tiễn Thái thảo luận về "Hoàng tử bé" sẽ như thế nào. Bởi vì, người thích "Hoàng tử bé" nhất định là một người có tấm lòng rất đỗi dịu dàng, mà cậu chủ thứ hai của họ Âu thì... hay là thôi đi.

Đúng lúc đấy, tiếng đàn đứt quãng truyền tới, Âu Mộ Ngọc kinh ngạc nhìn Tô Noãn, sau đó bước ra ngoài. Tô Noãn vội vàng đuổi theo, cuối cùng phát hiện tiếng đàn phát ra từ phòng piano. Ánh sáng rực rỡ như cầu vồng từ chiếc đèn treo rọi xuống, phủ lên thân một người, mà người nọ ngồi trước chiếc piano bằng thủy tinh, được gội rửa bằng ánh sáng ngọc của ngọn đèn ấy, lại giống như một giấc mộng ảo huyền.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .